Cùng con kiến tạo và lưu giữ ký ức

Cùng con kiến tạo và lưu giữ ký ức

Những ký ức không mấy tốt đẹp; những mâu thuẫn không thể nào giải quyết trong mối quan hệ bố con; thường là do các ông bố quá nghiêm khắc hoặc quá bận rộn với công việc; nghiện bạn bè; từ đó dành ít thời gian cho con, đặc biệt khi chúng còn nhỏ. Cùng học cách gần gũi hơn với những người con của mình và cách giáo dục con cái như nhà thơ Nguyễn Phong Việt đã từng làm trong bài viết dưới đây; đó chính là làm bạn với con và tạo ra thật nhiều ký ức tươi đẹp.

Cuối tuần, tôi thường từ chối nhiều cuộc hẹn, tạm gác công việc; để lái xe đưa con đi thăm thú Sài Gòn. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện, nói về sở thích chơi game của bọn trẻ, nói về ước mơ nhàn hạ được trở thành siêu anh hùng, … Khi mùa hè hay năm mới đến gần, tôi luôn cố gắng thu xếp công việc và tranh thủ về quê cùng con trai. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi du lịch, thăm thú khắp phố phường, thăm hết người này đến người khác. Dành thời gian trên cánh đồng nhìn ra mương và ngắm ánh mặt trời. Tôi sẽ chỉ cho con cây này đến cây khác, lợn và gà.

Tôi sẽ kể cho lũ trẻ nghe những ngày thơ ấu nghịch ngợm; tóc tôi cháy nắng như thế nào. Bạn sẽ nghĩ rằng tôi muốn tạo ra một tuổi thơ cho con mình. Điều này đúng một phần, phần còn lại liên quan đến giáo dục gia đình; tôi muốn cho con biết mong ước một thời dành cho người bố của mình là như thế nào.

Nỗi niềm từ những ký ức xa xưa

Tuổi thơ của tôi gắn liền với những cánh đồng và những con hẻm. Tôi hầu như không bao giờ ngồi thư giãn với bố,;trừ khi được bố cắt tóc ở tiệm nhỏ trước nhà. Ba luôn quần quật kiếm sống mưu sinh; ngày làm việc đêm về ngủ. Điều mà ba  đã dạy tôi là cách sống tự lập; biết tự chăm sóc bản thân và không làm phiền người khác quá nhiều.

Tuy nhiên, thi thoảng nhìn thấy cảnh ba con nhà người khác chơi đùa với nhau; tôi mơ hồ cảm thấy một khoảng trống trong lòng mình. Đôi khi, tôi thèm một cái vỗ vai, một câu động viên của ba khi vấp ngã; cả lúc nhỏ và lúc đã trưởng thành, thay vì đứng lên trong nỗi tủi thân.

ký ức cha con

Trong những năm tháng đầu tiên xa nhà đi học; tôi đã thử ngồi xuống nghĩ về khoảng thời gian đó. Nếu tôi và ba có ký ức cùng nhau, chẳng phải tôi sẽ có cơ hội bày tỏ nhiều hơn; học được cách mạnh mẽ hơn trong lời nói lẫn hành động hay sao; còn ba đã có thể hiểu thêm về tôi, về tính cách của đứa con hay mơ mộng.

Tôi không trách ba, bởi ba đã cho tôi một cuộc đời; cố gắng nuôi tôi ăn học trong nhiều nỗi nhọc nhằn, cơ cực. Đấy là điều tôi không bao giờ phụng hiếu hết được. Chỉ là, ngày bé tôi đã mong ba như thế nào; thì hiện tại tôi sẽ cho con trai của tôi điều ấy.

Do đâu mà ký ức giữa cha con lại trở nên mờ nhạt?

Ông bà ta có câu: “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà”. Người đàn ông từ xưa đến nay dường như luôn được nuông chiều; chỉ cần kiếm tiền là đủ mà không phải gánh vác trách nhiệm trong việc giáo dục gia đình; và chăm sóc con cái. Đôi khi không phải họ thờ ơ hay; vì họ chẳng thương con mà bởi họ mãi bận rộn với công việc; mà quên mất mình đã trở thành một người cha, một người chồng.

ký ức giữa cha và con

Sẽ chẳng có ai mong muốn mình là một đứa con thiệt thòi. Cũng không người cha nào muốn con ngày càng xa cách mình. Để một lúc nào đó, giật mình thấy con khôn lớn, nhưng suốt quãng đời trưởng thành của con mình không có được mấy khoảnh khắc đồng hành. Tại sao mình không thể hiểu được con nghĩ gì, tại sao nói mà con không nghe, tại sao hễ giáp mặt là hai ba con căng thẳng?

Học cách làm bạn với con

Tôi luôn nghĩ rằng, nếu muốn con chia sẻ, hãy tập thói quen chia sẻ với con trước; ngay từ lúc con còn nhỏ. Nếu muốn con vững vàng, hãy truyền điều đó cho con. Nếu muốn con ham học hỏi, hãy đi cùng con khám phá thế giới. Nếu muốn con hiểu về yêu thương; thì phải bày tỏ sự yêu thương đó hàng ngày để con cảm nhận.

ký ức cha con hạnh phúc

Cuộc sống luôn có ngoại lệ với một số ít người; không cần đủ đầy thì họ vẫn sống tốt… Nhưng với phần lớn mọi người, đặc biệt là với con trẻ; sự đủ đầy yêu thương và san sẻ trong gia đình chính là nguồn “nguyên liệu chính”; tạo nên một nhân cách tốt, một trái tim biết yêu thương về sau.

“Ba ơi, ba không được nhắm mắt!”; ước gì mọi đứa con đều có thể nói ra và mọi người ba trên thế giới này đều đủ kiên nhẫn lắng nghe; sau đó mỉm cười: “Ba biết rồi, để ba trông chừng con nhé!”.

Cảm ơn bạn đã đọc bài viết này. Để có góc nhìn sâu hơn về chủ đề gia đình, mời bạn đọc tham khảo thêm các bài viết khác của HBT.

Trích dẫn từ Elleman.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *